Cuốn Lược sử loài người của tác giả Yuval Noah Harari có nói rằng, Sapiens(hay dòng người tinh khôn) – tổ tiên xa xôi của chúng ta là giống duy nhất tồn tại và duy trì thành loài người ngày nay.
Có một điểm khác biệt mà theo mình là minh chứng cho sự tồn tại của họ hàng triệu năm, là họ chỉ sống ở một địa điểm trong một thời gian ngắn hạn rồi sau đó di cư sang các vùng đất khác – điều đó có điểm khác biệt (1) giúp họ có những trải nghiệm mới tại vùng đất mới, kích thích sự phát triển và (2) để thiên nhiên ở khu vực đã đi qua có thời gian để tái tạo.

Điều này, tại xã hội hiện đại ngày nay thật khó để thực hiện – nhưng mà….
Cuộc gặp gỡ tình cờ trên chuyến xe bus tới Nội Bài
Đi từ trung tâm thành phố Hà Nội tới sân bay Nội Bài bằng xe bus mất khoảng 45p, và sau khi mình đợi khoảng 30p tại bến thì cuối cùng cũng đã lên xe – thoát cái nắng nóng ngoài bắc những ngày cuối hè 😅 Lên xe với một nỗi lo nhỏ, điện thoại sắp hết pin mình làm gì cho hết quãng thời gian này đây.
Thế rồi mình được anh Wee bắt chuyện, một người anh đã truyền cho mình chút cảm hứng và điều mới mẻ trong cuộc sống và viết nên bài này. Ấn tượng của mình ban đầu trước khi nói chuyện với anh là đôi chút lạ lùng, tò mò (khi bắt gặp ở bến chờ xe bus); anh mặc quần áo rất đơn giản, đi dép xỏ ngón, xách một chiếc balo bạc màu,… tất cả chúng và cả anh toát lên cái gì đó hoang dã, bươn trải nắng gió, có chút giản dị…(sorry anh Wee nếu có đọc thì là em cảm thấy vậy trước khi nói chuyện với anh 😂) – điều lạ là, mình chưa từng thấy ai đi máy bay nhưng như anh cả, vì đi máy bay nhiều mình quan sát thấy, có vẻ mọi người sẽ cố gắng để ăn mặc đẹp, đồ mới, đôi phần lộng lẫy thừa thãi một chút,… nhưng mà anh Wee thì khác 😀
Kể từ khi được bắt chuyện, tới 45p trên bus sau đó – góc nhìn của mình về anh Wee xoay chuyển hoàn toàn khác.
1. “Bộ quần áo em đang mặc là có chuyên gia thiết kế hay sao?”
Mình khá bất ngờ về câu hỏi đầu tiên này, thật lòng mình cũng đã nói cho anh nghe; mình mặc vì nó thoải mái với một đứa thích mặc cotton và mình thích ủng hộ các local brand có thể kể đến như OwlBrand (luôn dành một mác in thêu cờ Việt Nam cho một số dòng sản phẩm của họ).
Woa, vẻ bề ngoài đó cùng câu hỏi bắt chuyện của anh hoàn toàn không hề khớp nhau – lúc đó mình nghĩ.
2. Câu chuyện trên chuyến xe bus
Và rồi, mình và anh nói chuyện với nhau về công việc, lý do mình vào Hồ Chí Minh sống và làm việc, sao lại ra Hà Nội, sao anh ra Hà Nội, công việc của anh ngày xưa là gì, giờ anh ở đâu,…
Nhưng, thứ mình nhớ nhất về anh Wee đó là lý tưởng sống của anh hiện tại – đi ngược lại với những gì con người ta thường làm: anh không sống cố định ở nơi nào mà sẽ thay đổi thường xuyên, mà theo như anh lý giải là để cho thiên nhiên được tái tạo, và để cho tâm hồn tinh thần mình được “refresh” với những điều mới mẻ, thích nghi với những sự thay đổi,… cứ như cái cách mà người tiền sử mà mình được đọc trong cuốn Lược sử loài người.

3. Suy nghĩ
Mình đắm chìm trong những câu chuyện về cuộc đời anh, tự hỏi liệu đâu mới là “Sống cuộc đời đáng sống” của chính mình.
Sau hôm đó, mình có ngưng(thực tế là đã khoá facebook và các mạng xã hội – xin lỗi anh Wee vì lẽ thế nên em chưa trả lời tin nhắn của anh) để có thời gian dành cho bản thân hơn, ít tốn thời gian vào những thứ có thể “tác động đến cảm xúc, tinh thần của mình” từ internet. Thời gian đầu khá khó nhọc để vượt qua, bạn có thể hình dưng như bạn đang nghiện một thứ tốn của bạn 3-4h/ngày nhưng giờ thời gian đó bạn không có gì để làm – chắc sẽ cần thêm thời gian nữa để mình tìm kiếm những mục đích sống của bản thân.
Mình và anh kết thúc cuộc nói chuyện và hẹn một ngày không xa mình sẽ tới thăm anh tại Cam Lâm(nơi anh sống hiện tại), chơi lướt sóng và lặn san hô( nhớ nhé anh Wee, em sẽ tới 😎 )
Anh có tặng mình thứ này, không nhớ tên nhưng là do anh tự làm và mình thấy đốt nó thơm lắm, cám ơn anh Wee – hẹn sớm gặp anh ngày không xa.

